Ngày 20/11 ngày nhà giáo Việt
Nam, một ngày lê dành riêng cho những người làm thầy, cô giáo nhưng không sao
hiểu mỗi năm đến ngày này, lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi, xao xuyến, chắc có lể
đó là lúc mà mỗi người học sinh cần phải ghi nhớ lại công ơn của “người thầy”!
Lúc ở nhà cha mẹ là những
người luôn an ủi, động viên, quan tâm chúng tôi. Còn khi đến trường thì mỗi
người thầy, người cô là tấm gương sáng, một động lực để học sinh nôi theo mà họ
là” người cha người mẹ thứ hai” đó là một điều không thể phủ nhận được! ấy thế
lại có những đứa con làm cho họ thấy buồn, thấy giận. vì những điểm thấp hay
những lời nói vô ý… . nhưng rồi “ những người làm cha, làm mẹ” ấy lại bỏ qua và
cho và cho những lời khuyên chân thành từ tấm lòng của mình . Có như thế mới
thấy tấm lòng của người thầy ,người cô cao cả biết chừng nào!
“Người
thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày, giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.
Để em đến bến bờ ước mơ,
Rồi năm tháng sông dài gió mưa,
Cành hoa trắng, vẫn lung linh trong vườn xưa.
Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa,
Dòng đời, từng ngày qua êm đềm trôi mãi,
Chiều trên phố bao người đón đưa,
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa,
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa……!
Từng ngày, giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.
Để em đến bến bờ ước mơ,
Rồi năm tháng sông dài gió mưa,
Cành hoa trắng, vẫn lung linh trong vườn xưa.
Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa,
Dòng đời, từng ngày qua êm đềm trôi mãi,
Chiều trên phố bao người đón đưa,
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa,
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa……!
( Hồ Ngọc Tròn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét